ANLAB tự giới thiệu

Chào mừng bạn

Chào bạn, rất vui vì được gặp được bạn ở đây 🙂
Tôi đã suy nghĩ khá nhiều về việc nên nói về công việc, mục tiêu của mình như thế nào. Nhưng thật khó để diễn đạt một cách ngắn gọn. Do vậy, tôi sẽ tóm tắt đại khái ở đây, nếu có thời gian, bạn có thể lướt qua câu chuyện của cá nhân tôi ở phần dưới nhé (khá là dài dòng).

Nói một cách vắn tắt: anlab là nơi tiến hành những thử nghiệm, về nhiều chủ đề, nhiều lĩnh vực trong giới hạn khả năng của tôi.
Mục tiêu là mở rộng trải nghiệm của cá nhân tôi, cũng như lan tỏa niềm đam mê tìm hiểu, nghiên cứu, đặc biệt là đối tượng trẻ nhỏ.
Đây cũng là nơi để chuẩn bị cho kế hoạch kinh doanh riêng của tôi (và điều này có lẽ cũng là một thử nghiệm).


TL;DR


Câu chuyện của tôi

Từ một câu chuyện

Tôi có ý nghĩ và sở thích dạy học từ trước, nhưng mọi thứ được khơi dậy, và rõ ràng hơn cho đến khi đọc câu chuyện về cô bé Tetsuko – nhân vật chính trong cuốn sách Totto-chan: Cô bé bên cửa sổ. Tôi muốn trải nghiệm và khám phá cùng những đứa trẻ.
Muốn hình thành một thế hệ thành công, và hạnh phúc (ở đây tôi muốn đề cập đến mặt vật chất, sức khỏe, và tinh thần) nên bắt đầu từ lúc nhỏ.
Ước mơ của tôi là một trường học lý tưởng, mục tiêu là những đứa trẻ được tự do thể hiện mình, có thể tự tin nói lên tiếng nói cá nhân, và phát triển thế mạnh riêng của bản thân. Nhưng thực tế sẽ có nhiều khó khăn, từ tâm lý khác nhau của mỗi đứa trẻ, đến việc đảm bảo công bằng, an toàn của mỗi em, các yếu tố môi trường sống và học tập. Môi trường hiện tại đã khác nhiều so với trước, trẻ em được tiếp xúc sớm với nhiều kiến thức hơn, tốt có, xấu có, điều này sẽ tạo nên những thuận lợi cũng như khó khăn cho người dạy.

Về giáo dục hướng đối tượng.

Tâm lý và kĩ năng của các bậc cha mẹ cũng có sự thay đổi, dành nhiều thời gian hơn, đầu tư hơn cho việc giáo dục con cái, quan tâm nhiều hơn đến việc giáo dục sớm. Sự trưởng thành của một đứa trẻ chịu ảnh hưởng từ nhiều phía: gia đình, nhà trường, và xã hội. Việc hình thành nhân cách, thái độ ban đầu của một đứa trẻ ảnh hưởng bởi gia đình. Nhà trường là nơi điều chỉnh, củng cố nhân cách và cung cấp thêm các kiến thức. Xã hội là nơi trẻ được trải nghiệm thực tế và vận dụng, đồng thời cũng va chạm với sự muôn màu muôn vẻ của cuộc sống đòi hỏi trẻ phải tự ứng biến theo năng lực của mình. Ngày nay, nhiều phụ huynh đã theo sát từng chặn đường phát triển của con mình, để tìm ra thế mạnh riêng của trẻ, phối hợp với nhà trường để định hướng phát triển cho trẻ, đó là hướng đi đúng. Vấn đề đặt ra là, phương pháp thực hiện như thế nào mới đúng? Tôi chưa có một lý thuyết chính xác, nhưng theo những điều đã đọc, cùng với trải nghiệm của bản thân, để làm vậy mỗi cha mẹ phải bỏ ra nỗ lực không hề nhỏ. Từ việc quan sát, lắng nghe con, đến việc cùng học, cùng chơi, và thấu hiểu con, … có nhiều vấn đề khách quan lẫn chủ quan sẽ cản trở chúng ta trên con đường đó.
Tôi mong muốn một lớp học, nơi người dạy có thể lắng nghe nhiều hơn, từ các em, từ cha mẹ, và câu chuyện được nhắc đến nên là ước mơ, vấn đề, suy nghĩ của các em. Và một vấn đề quan trọng: các em cảm giác được sự an toàn, vui vẻ, hạnh phúc ở đó.

Đến chuyện ăn uống mỗi bữa trưa ở văn phòng.

Một xã hội phát triển bền vững, đó là nơi mỗi con người được sống an toàn, khỏe mạnh, và cảm nhận được hạnh phúc. Một ví dụ đơn giản, anh nhân viên đi ăn trưa, phải suy nghĩ nhiều thứ, quán nào giá phải chăng, sạch sẽ, đủ chất. Nếu cô bán quán ăn đảm bảo được các tiêu chí trên, cô đã góp một viên gạch vững chắc cho xã hội, đảm bảo sức khỏe cho thực khác, rồi. Muốn được vậy, môi trường sống phải lành mạnh, ý thức con người phải được nâng cao, và có đủ kĩ năng sống. Một xã hội có thể phát triển bền vững khi nó khỏe mạnh, và điều đó phụ thuộc vào từng phần tử của nó – ở đây tôi muốn đề cập đến mỗi con người. Từ anh nông dân, anh công nhân, cô tiểu thương, người bán cơm, giáo viên, người quản lý, … mỗi người phải khỏe mạnh, và ý thức được vị trí, trách nhiệm, ảnh hưởng của mình đối với xã hội. Chỉ cần một bộ phận bỏ qua vai trò của mình, một xã hội sẽ chịu ảnh hưởng. Muốn được vậy, mỗi người bất kể công việc, địa vị, cần có đủ tri thức, và ý thức đối với cộng đồng, tri thức là để nhận biết điều nào có lợi, có hại, ý thức là để điều chỉnh hành vi của mình để không đi lệch lạc. Tôi hy vọng có thể góp phần xây dựng một thế hệ trẻ như vậy, dù lao động chân tay hay trí óc, dù bình dân hay giàu có … các em sẽ có một ý niệm sâu sắc về xã hội, có đủ ý trí thức và ý thức về mỗi việc của mình.

Định hướng giáo dục

Xã hội hiện tại có thể hình dung như một cỗ máy phức tạp, có chỗ tốt, chỗ chưa tốt, chỗ mạnh, và chỗ yếu, tuy nhiên ta không thể bỏ một phần nào cả. Ta có thể sửa chữa nếu bị hỏng, và thay mới nếu cần, nhưng cơ bản không thể thay thế một cách triệt để mọi thứ cùng lúc, mọi thứ phải làm lần lượt, ta phải chấp nhận sự tồn tại đó. Với hình dung như vậy, thì giáo dục cũng là một bộ phận trong cỗ máy đó, và việc cải tiến giáo dục cũng cần tiến hành theo định hướng tương tự. Sự nghiệp giáo dục thế hệ trẻ không phải trách nhiệm của riêng một ai, và mỗi người đều có thể đóng góp phần mình, tôi cũng muốn góp một phần trong đó dù rất nhỏ. Cùng với các em, với tôi đó cũng là hành trình khám phá, về thế giới xung quanh cũng như nội tại bản thân mình.

Dám tìm kiếm ước mơ và ý nghĩa của hạnh phúc

Tôi thích khám phá, thích tìm hiểu về tự nhiên và con người, cũng đã đọc qua, suy nghĩ về việc tìm kiếm hạnh phúc, đạt đến ước mơ. Tuy nhiên, tôi chỉ thực sự liên hệ và lắng nghe mình từ khi đọc Nhà Giả Kim, có vẻ như có thể hòa mình vào hành trình, và suy nghĩ của nhân vật cậu bé chăn cừu đó. Tôi cũng có ước mơ của mình, nhưng nhiều lúc không đủ can đảm để đi đến hành động, từ đấy, tôi thường tự nhắc nhở mình khi e ngại trước một dự định mới, dám mình vào thử thách, để rồi nhận được thật nhiều điều. Thiên nhiên thật tuyệt vời, hãy hòa mình vào đó, và ta sẽ cảm nhận được hạnh phúc thật nhiều, ta có thể sống ở mọi nơi. Hạnh phúc luôn quanh ta, đó là những thứ bình dị. anlab là nơi, là phương tiện, và cũng là minh chứng để tôi cụ thể hóa ước mơ của mình, cũng như chia sẻ hạnh hạnh phúc với mọi người.